Đời người thì ngắn ngủi, thời gian thì chẳng dừng
lại bao giờ. Cũng nhiều lần tôi nói, bạn nói, chúng ta nói rằng: Thời gian trôi
nhanh quá nhỉ? Nhưng rồi ngẫm lại thì thất sự nó không hẳn là quá nhanh mà là
vừa đủ. Để hình hài của một đứa trẻ trưởng thành. ..rồi trở thành là một chàng
thiếu niên mạnh mẽ hay một cô gái ngây thơ. Và cũng đủ để biến bản thể đó thành
một ông lão, một bà lão già lọm khọm nào đó..vào một ngày không xa.
Tôi ngắm nhìn lại kí ức của mình mười năm trước và
thật sự nhận ra những điểm khác biệt lớn lao. Thế giới trong mắt tôi ngày đó và
bây giờ là hai thế giới khắc nhau. Những khoảnh khắc yêu thương, vui đùa, chia
sẻ của người thân, bạn bè và những người mà tôi yêu mến….Tôi luôn trân trọng nó
vì tôi biết nó sẽ không bao giờ lặp lại lần thứ hai. Có những thứ chỉ xảy ra
một lần trong đời..và trái tim ta biết đó là duy nhất. Một vài người đôi khi bỏ
lỡ hoặc không hề hay biết…khi có những điều quan trọng đã trôi qua..vuột mất
khỏi tầm tay họ.
“ Y nghĩa của cuộc sống không phải là về được đến
đích với những thứ chúng ta muốn và đã cầm được trên tay. Y nghĩa đích thật
chính là trải nghiệm trên hành trình đó…cho đến khi bạn bị buộc phải dừng lại.”
Phải…chỉ đến khi bạn bị buộc phải dừng lại…còn nếu
không hãy chắc chắn rằng bạn sẽ dành một vài phút trên con đường đó để nhìn lại
xem mình đã đi như thế nào và có bỏ xót lại thứ gì dọc đường không!
Khi người ta đến cái thời điểm mà “ xuân đã qua đi
nhưng mùa đông chưa đến” thì đôi khi lòng hay quay quắt, chợt khi nhìn về quá
khứ, chợt khi nghĩ đến tương lai. Thật lòng không muốn, nhưng mỗi khi nhìn về
dĩ vãng vẫn có những điều tiếc làm ta ray rứt, và cả nuối tiếc.
Khi xưa, lòng còn ngây thơ và hồn nhiên. Nhưng cũng
chính vì ngây thơ, vì hồn nhiên, mà đôi khi thành ấu trí. Những chuyện ngày xưa
cảm thấy sao rất nặng nề khiến lòng phiền muộn rất nhiều, thì giờ đây cảm thấy
chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tâm trạng giờ thường là thanh thản, cảm thấy vui với
những gì mình đang có.
Chìa
khoá của cuộc sống là biết cân bằng bản thân đúng lúc giữa sự cố gắng đạt được
ước mơ và cả khi thất bại để cuộc sống này thật sự nhẹ nhàng và thú vị. Sẽ
chẳng có gì tuyệt vời hơn thế khi ta sống mà mang trong mình một thái độ như
vừa đi dạo vừa ngắm cảnh. Ta sẽ không còn phục thuộc vào nó, không còn bị nó
cuốn theo mà thay vào đó chính sự tỉnh thức đó khiến ta là kẻ quan sát ngược
lại cuộc sống này.
Chỉ
buồn là người ta chỉ nhận ra tất cả điều đó khi người ta không còn trẻ…An ủi
duy nhất và may mắn cho những ai đọc được bài viết này khi chưa quá GIÀ.