-
Nếu đã hơn hai mươi tuổi
nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc
bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn thôi. Nên
bản đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân một người không có giá trị bản
thân thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đõ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn
chỉ là một kẻ an bám bọc vàng.
-
Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ
tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ
tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên
lưng bố me, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nẵng đã sống kí sinh
tren lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.
-
Xin bạn đừng coi rẻ những
người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ
hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu sang bằng bạn,
nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn
tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu
-
Bạn không có quyền ngồi
trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp.Bạn phải
nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con
người sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và
tôi sống.
-
Tuổi trẻ ngắn ngủi thế,
nhưng đừng sợ tuổi già đôi khi bạn có thể dừng lại nghỉ ngời, nhưng đừng quì xuống.
-
Nếu bạn đã hai mươi, nhưng
bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu,
giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách
để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.
-
Sự quan tâm dành cho nhau
trong cuộc sống là cần thiết biết bao nhiêu. Không cứ phải là những điều gì quá
ư là lớn lao và to tát. Chính những cử chỉ, những sự quan tâm bình dị, giản đơn
lại mạng lại cho người khác nhiều cảm động và trân trọng
-
Con người ta trong cuộc sống
này ai cũng mải mê chạy theo nhiều ham muốn, tham vọng để thoả mãn bản thân, mà
sự quan tâm dành cho chính con người – là người thân, bạn bè – đôi khi thật ít ỏi.
Và chỉ đến khi không còn sự hiện hữu của một ai đó, ta mới nghĩ nhiều về họ, mới
nhận thấy mình đã vô tình và bỏ qua rất nhiều những khoảnh khắc mà có thể mang
lại hạnh phúc, sự ấm áp sưởi ấm trái tim nhau.
-
Trưởng thành chính là ép buộc
bạn phải một mình học cách kiên cường và vững bước.
No comments:
Post a Comment